“Dạ không có gì, chẳng qua con vừa thái hành thôi”, Tô Nhu quay mặt đi, lạnh lẹ trả lời.
“Vậy sao?”
Trương Tinh Vũ liếc nhìn Lâm Chính bằng vẻ nghi ngờ. Bà ta khịt mũi, ngó lơ anh rồi quay qua cười với Tô Nhu: “Con gái, con nhìn thấy chưa? Thần y Lâm có ý tứ với con mà. Con cân nhắc xem!”
“Mẹ! Con biết ngay mẹ sẽ nói những lời này. Con vẫn giữ quan điểm đó, con đã có chồng, sẽ không cân nhắc đến việc gả cho người khác nữa đâu”, Tô Nhu khàn giọng.
“Con gái! Con sao thế? Tại sao cứ không chịu buông cái thằng vô dụng này ra? Hay là con còn đắn đo lời của ông nội? Mẹ nói cho con biết, ông cụ chẳng sống được mấy nữa đâu? Con sợ gì chứ? Huống hồ, chúng ta đã chẳng dây dưa gì với nhà họ Tô nữa rồi. Lời của người già, con cứ để ý làm gì?”, Trương Tinh Vũ tức giận nói.
“Mẹ! Sao mẹ lại nói thế? Dù nhà họ Tô đối xử bạc bẽo với chúng ta thì đó vẫn là ông bà nội con mà. Huống hồ, ông nội cũng không làm gì có lỗi cả. Sao mẹ lại rủa ông như vậy chứ?”, Tô Nhu cũng tức giận, giọng điệu của cô có phần nặng nề.
“Con…”, Trương Tinh Vũ đỏ mặt, tức run. Thế nhưng không ngờ lần này bà ta lại nhịn được.
“Mẹ không nói nhiều nữa. Mẹ nói bao lần cũng chỉ vì muốn tốt cho con. Mẹ không muốn con phải chịu khổ sở nữa, muốn con sống tốt mà. Tóm lại là kiểu gì cũng phải đưa ra cho mẹ một câu trả lời”, Trương Tinh Vũ trầm giọng.
“Câu trả lời gì ạ?”, Tô Nhu quay qua.
“Ly hôn với Lâm Chính”, Trương Tinh Vũ lớn tiếng.
Đây không phải là lần đầu tiên Trương Tinh Vũ đưa ra yêu cầu này. Dù là Lâm Chính hay là Tô Nhu thì cũng đều cảm thấy hết sức bình thường.
“Mẹ! Nếu là yêu cầu này thì thôi đi ạ. Con nói rồi, tạm thời con sẽ không cần nhắc tới việc sẽ ly hôn với Lâm Chính”, Tô Nhu nói bằng vẻ vô cảm.
“Sao đầu của con không thể nảy số vậy? Thằng này có gì tốt chứ? Con nhìn nó xem, bằng này tuổi rồi mà không làm được trò trống gì, còn phải con nuôi đấy. Một kẻ ăn bám như vậy con không ly hôn thì giữ làm gì?”, Trương Tinh Vũ tức giận.
“Mẹ đừng nói nữa!”, Tô Nhu cũng giận lắm. Cô bặm môi định cãi lại nhưng lại thôi.
Trương Tinh Vũ nói rào rào một hồi nhưng Tô Nhu mặc kệ. Cô coi như không nghe thấy. Trương Tinh Vũ bất lực với cô con gái mình nên đành phải nhượng bộ: “Thôi được, nếu giờ con không muốn ly hôn cũng được nhưng con phải hứa với mẹ một chuyện!”
“Chuyện gì ạ”, Tô Nhu hỏi với vẻ nghi ngờ.
“Thay mẹ đi tham gia một buổi tiệc”, Trương Tinh Vũ nheo mắt cười.
“Buổi tiệc?”
“Đúng! Đây là buổi tiệc do tầng lớp thượng lưu của Giang Thành tổ chức, vốn mời mẹ tham gia nhưng bố mẹ không có thời gian nên muốn nhờ con đi thay”.
“Vậy ạ?", Tô Nhu cảm thấy bất ngờ và cũng cảm thấy có gì đó không ổn.
“Mẹ! Mẹ muốn con đi cũng được, nhưng con muốn cả Lâm Chính đi cùng”, Tô Nhu nghiêm túc nói. Rõ ràng là cô lo lắng mẹ mình lại sắp xếp xem mắt gì đó nên rất đau đầu.
“Không thành vấn đề. Con muốn đưa nó đi để mất mặt thì mẹ cũng không phản đối”, Trương Tinh Vũ cười lạnh.
Lâm Chính và Tô Nhu nghe thấy vậy thì giật mình. Trương Tinh Vũ lại đồng ý nhanh như vậy sao?
“Con gái cầm lấy. Đây là thư mời. Tối mai tới khách sạn Berna. Nhớ mặc đẹp đấy!”
Trương Tinh Vũ lấy ra một tấm thiệp vô cùng tinh tế đưa cho Tô Nhu. Sau đó bà ta trừng mắt với Lâm Chính rồi rời đi.
“Kỳ lạ!”, Tô Nhu nhìn chăm chăm tấm thiệp.
“Đúng vậy, nhưng mẹ nói vậy em không làm theo không được đâu”.
“Vậy tới khi đó anh đi cùng em”.
“Được!”
Tô Nhu khẽ gật đầu. Sau đó cô ngẫm nghĩ điều gì đó bèn lấy ra một xấp tiền nhét vào tay Lâm Chính:“Anh đi mua bộ quần áo đẹp chút đi nhé”.
“Chuyện này…”, Lâm Chính đang định nói gì đó thì Tô Nhu lại lấy thêm một xấp tiền và nhét vào tay anh.
“Thôi mua bộ hàng hiệu vậy. Mặc đẹp một chút để khỏi mất mặt. Anh cũng biểu hiện tốt nhé, để mẹ từ bỏ cái ý định kia đi”, Tô Nhu nhìn anh đầy kỳ vọng.
Lâm Chính cầm xấp tiền, nhìn Tô Nhu bằng vẻ kinh ngạc. Một lúc sau anh thở hắt ra, nói bằng vẻ chua chát: “Tô Nhu, nếu em muốn anh như vậy thì cũng không thành vấn đề”.
“Vậy thì thể hiện càng tốt vào nhé. Dựa vào cái gì mà chồng em thì bị người khác khinh thường chứ? Anh nỡ lòng nào để em cả ngày bị người ta chế nhạo. Anh muốn vợ mình cả ngày được người ta nhớ đến hả?”, Tô Nhu vênh mặt sau đó đi ra ngoài.
Lâm Chính thở dài đầy bất lực. Anh cất tiền vào túi, sau đó lấy điện thoại ra gọi.
“Chủ tịch Lâm”, đầu dây bên kia là giọng của Mã Hải.
“Bộ lễ phục đắt nhất bây giờ là bao nhiêu?”, Lâm Chính hỏi.
“Hiện tại là bộ trang phục dành cho cả nam và nữ của bậc thầy quốc tế Sandro thiết kế. Một bộ có giá tầm 73 triệu tệ. Toàn bộ cúc được đính kim cương đen, ống tay thì được thêu từ sợi vàng…”
“Thôi không cần giới thiệu nữa, tôi chỉ muốn biết là ngày mai có được không?”
“Được ạ”.
“Mua hai bộ, một bộ đưa tới công ty Duyệt Nhan, ngoài ra một bộ đưa tới văn phòng tôi”.
“Vâng chủ tịch”